Ánh bình minh nơi góc trời

Mình còn nhớ mãi nơi góc cuối của công ty những ngày trốn dịch, giữa khoảng không gian thoáng đãng và thinh lặng của đồng cỏ, mình vừa tập thể dục vừa chờ đợi màn đêm dần kéo rèm, hé lộ ánh hừng đông đốt lên những gợn lửa lan tỏa khắp bầu trời...

Có những ngày, khung cảnh này mang một vẻ đẹp mĩ lệ đến choáng ngợp, khi ấy hừng đông bắt đầu chỉ nhen nhóm một góc nhỏ, nhưng quay người đã đốt cháy cả bầu trời, nhanh chóng như lửa lan trên đồng cỏ khô hay ngọn lửa tình trong một con tim đã khô héo! Những rặng mây mờ bùng cháy một sắc màu của lửa, bất định và khó nắm bắt, như những vệt sơn dầu kỳ ảo của bậc danh họa, hay như nụ cười của nàng Mona Lisa. Không! Phải nói rằng chính các bậc danh họa mới là người cố gắng sao chép tạo tác này của tự nhiên mới phải. Ở một góc trời, trên những gợn sóng lửa là mặt trăng còn nán lại, như viên ngọc trai lãnh tĩnh, hờ hững trước sức sống sôi sục đang tăng dần của ngày mới. Một đàn chim bay lướt qua, chấm phá những tàn tro trên khung cảnh đỏ lửa đó như nhắc rằng kỳ cảnh trước mắt là thực tại, là một khoảnh khắc luôn thay đổi. Khó trách biết bao họa sĩ, nhiếp ảnh gia cố gắng nắm giữ lại khoảnh khắc này!

Lại có những ngày chạy một vòng đã thấy lửa nhen nhóm ở góc trời, những tưởng chạy đến vòng hai sẽ thấy bầu trời rực lửa như mọi khi, nhưng bất ngờ thay, ngọn lửa vừa nhóm đã bị tầng mây dày dập tắt, cả viên ngọc trai cũng ảm đạm sau màn mây, những đám mây trắng, dày và rộng phân bổ khắp trời như những đám bọt khí từ bình chữa cháy cố ngăn cản giây phút chuyển giao huy hoàng giữa đêm và ngày. Bầu trời bị đè nén, ánh lửa đỏ chỉ còn là nét cọ nhẹ nhàng phớt qua, tạo thành bức nền yên ả để những áng mây phô diễn đủ mọi hình hài của nó.

Hoặc có khi, bầu trời vẫn rực lên ánh lửa, nhưng có phần ảm đạm bởi những đám mây mỏng manh, lãng đãng trôi như những đám khói xám tản mác khắp nền trời. Viên ngọc trai trên đỉnh trời cũng chỉ còn một nửa. Sự không trọn vẹn hòa vào nhau trong cùng một khung cảnh khiến người cảm giác ngổn ngang. Thiên nhiên thật bất định, điều này chẳng phải càng tăng thêm sự thu hút của nó hay sao!

Không biết bạn có thường tận hưởng những món quà này của thần Helios không nhỉ?

Thật đáng tiếc, không một bức ảnh đơn điệu nào của mình đủ sức lưu trữ được những món quà này, thế nên mình đành lựa chọn lưu trữ chúng vào ký ức bằng sự hòa trộn của cảm xúc, ngôn từ và ý niệm như một bức tranh trường phái lập thể của Picasso vậy. 

Đúng vậy, tất cả chỉ còn là ký ức...

Nhận xét