Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

Cảm nghĩ về tiểu thuyết mạng Trung Quốc

Hình ảnh
Trong phạm vi bài viết này, mình chủ yếu đề cập đến các bộ tiểu thuyết của tác giả Trung Quốc viết và đăng dài kỳ trên web, mình gọi chung là tiểu thuyết mạng Trung Quốc (TTMTQ). Đây là những cảm nghĩ chủ quan của riêng mình rút ra được sau khi đã đọc nhiều TTMTQ trong một thời gian dài. Ngoài ra, mình sẽ không xét đến thể loại ngôn tình, do mình không có đọc qua thể loại này nên không có nhận định về nó. Nhìn chung, cảm giác của mình khi bắt đầu tiếp xúc lại với TTMTQ sau bao năm (hồi xưa từng đọc bộ "Tru Tiên" của Tiêu Đỉnh) là ngỡ ngàng vì sự đa dạng đáng kinh ngạc của nó! Nếu muốn phân chia một cách có hệ thống thì có thể phân loại đại khái như sau: Theo thể loại: tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền huyễn, khoa huyễn,... Theo bối cảnh thế giới: cổ điển tiên hiệp, đô thị dị năng, tu chân văn minh,... Theo lưu phái: sảng văn, hệ thống, phàm nhân, phế vật, xuyên nhanh, nữ cường,... Sự phối trộn về thể loại, bối cảnh thế giới, lưu phái với nhau tạo ra sự đa dạng và đặc sắc cho thế gi

Lạn Kha Kỳ Duyên, đạo lộ hồng trần lưu tích tiên

Hình ảnh
  (Nguồn ảnh: Internet) Lạn Kha ngồi bên ván cờ lá rụng, tại giữa trúc lâm không người đánh cờ. Hưng sở trí Thiên Nguyên một cờ, lại xoay người sông núi thênh thang. "Lạn Kha Kỳ Duyên" của tác giả Chân Phí Sự là một bộ tiên hiệp mới nhưng mang phong cách khác hẳn với những bộ tiên hiệp khác vốn có quan điểm "tử đạo hữu, bất tử bần đạo" đầy rẫy ngoài kia. Tác giả đã mạnh dạn mang chất liệu của dòng "tiên hiệp cổ điển" như "Liêu trai chí dị", "Sơn hải kinh",... kết hợp với thể loại xuyên không trong tiểu thuyết mạng hiện đại để tạo nên một câu chuyện lãng mạn đậm chất "tiên" và "hiệp" đúng nghĩa mà vẫn phù hợp với thị hiếu của độc giả ngày nay.  Kế Duyên, nhân vật chính của truyện, là một chàng trai bình thường vô tình bị cuốn vào thế giới tu tiên cổ đại, một mở đầu quen thuộc của thể loại xuyên không; nhưng điều đáng quý ở đây là con đường tu tiên của Kế Duyên đi giữa hồng trần, tạo nên những giai thoại tầm tiên vấn đ

Quỷ Bí Chi Chủ, đến Thần cũng phải điên

Hình ảnh
"Quỷ Bí Chi Chủ" là một tác phẩm xuất sắc của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước). Nói riêng về lão Mực thì đây là một tác giả có bút lực cứng cáp và có khả năng kết hợp nhiều kiến thức để sáng tạo các thế giới mới đầy thú vị. Như tác phẩm "Áo thuật thần tọa" là sự kết hợp lạ kỳ giữa thế giới ma thuật và nghiên cứu khoa học vật lý (hãy tưởng tượng cảnh ma thuật sư đi làm thí nghiệm nghiên cứu lưỡng tính sóng-hạt của ánh sáng mà xem!). "Quỷ Bí Chi Chủ" cũng là một tác phẩm mới lạ như vậy. Nguồn ảnh: lordofthemysteries.fandom.com Trong thuỷ triều của hơi nước và máy móc, ai có thể với tới sự phi phàm? Trong màn sương mù của lịch sử và bóng tối, ai đang thì thầm? Ta tỉnh dậy từ trong sự thần bí, mở mắt nhìn thế giới này. Súng ống, pháo, chiến hạm, phi thuyền, đủ mọi loại máy móc; Ma dược, bói toán, nguyền rủa, người treo ngược, vật phong ấn... Ánh sáng vẫn chiếu rọi như trước, nhưng thần bí vẫn chưa từng rời xa. Đây là truyền thuyết về "Kẻ Khờ&

Thư gửi em #01: Bàn về sự chết

Gửi cô em nhỏ, Thật may mắn vì chúng ta không phải sống trong một thế giới nơi con người chết đi sẽ trở thành nguồn cung phốt-pho sản xuất phân bón và sự khóc thương dành cho người đã mất bị xem là ảnh hưởng đến việc "đào luyện" trẻ em. Anh không phải là một triết gia hay một nhà khoa học, nên bức thư này sẽ không bàn tới những vấn đề kiểu như "sống là gì?", "chết là gì?", "thế nào là sống?", "thế nào là chết?". Anh chỉ viết về những cảm xúc và nỗi băn khoăn của mình khi nhìn vào sự chết. Sự chết là một điều bí ẩn nhất trên đời này. Ta có thể quan sát một người chết đi, nhưng không ai biết điều gì thực sự xảy ra trừ chính người đã chết. Khi chết là trải nghiệm như thế nào? Sau sự chết là gì? Không có câu trả lời nào cả, vì những câu trả lời đều là của người chưa chết. Vì nó bí ẩn, vì chưa hiểu gì về nó nên ta sợ hãi. Con người luôn sợ hãi những gì không biết, không hiểu thấu được. Anh cũng vậy, anh sợ hãi sự chết! "Chết" vốn d

Truyện ngắn "Cây vú sữa"

Hình ảnh
 (Nguồn ảnh: Internet) Những con đường vào mùa này luôn đầy nắng và bụi, từng cơn gió thổi qua nơi đây luôn cuốn theo những cơn bão bụi mịt mù quấn lấy bước chân những người lữ hành. Và giữa những đám bụi mù ấy, thấp thoáng bóng dáng của ba cậu trai trẻ, nom chừng mới 13-14 tuổi, đang gồng sức đạp xe rẽ gió. Cả ba đều đã nhễ nhại mồ hôi, gương mặt thì đỏ ửng dưới cái nắng gay gắt, có lẽ chúng đã trải qua một chặng đường dài từ một nơi nào đó để đến được đây. Ba chiếc xe chạy thành một hàng, lầm lì tiến về phía trước. Đột nhiên, một chiếc vượt lên chạy song song với chiếc dẫn đầu và một giọng nói bực dọc vang lên:  - "Nè, tới chưa mày?" Cậu trai dẫn đầu trả lời: - "Còn chút nữa!" - "Chút nữa là bao lâu nữa? Nãy giờ mày mấy cái "chút nữa" rồi đó Đạt à!", cậu trai còn lại cũng mệt mỏi lên tiếng. - "Thì chút nữa là... chút nữa chứ sao! Ráng lên, sắp tới thiệt rồi bây ơi.", thằng Đạt trả lời bằng cái giọng gợi đòn quen thuộc của nó. Phong và